Mỗi khi ve kêu râm rang trên những tàn phượng đỏ rực, những cơn mưa đầu mùa bắt đầu nhiều hơn là khi ấy tôi biết rằng : Mùa hè đã về. Tôi đã đi qua biết bao mùa hè với một niềm hân hoan hiện rõ trên gương mặt khi còn là một cô học trò. Khi cái nắng gay gắt bị dập tắt bởi những cơn mưa bất ngờ kéo theo một làn hơi nóng phả vào mặt, cái cảm giác khó chịu nhưng lại khiến người ta thích thú bởi lẽ : “Hè về rồi, chơi thỏa thích thôi nào”.
Nếu là một đứa trẻ sống ở vùng quê thì có lẽ mùa hè là một điều gì đấy rất tuyệt vời, với một con diều giấy, một cái nón lưỡi trai…thì mấy cậu nhỏ ở quê tôi có thể rong chơi suốt ngày mà không biết mệt mỏi là gì.
Hè về kéo theo tiếng ve ngân râm rang, từng chùm phượng đỏ rực thay nhau khoe sắc thắm. Trước sân nhà tôi là một tàn phượng già, ba tôi nói rằng nó cũng trạc tuổi với tôi, ấy vậy mà cứ mỗi độ tháng tư tháng năm, cây phượng già lại thay lá mang theo những chồi non để rồi những chùm phượng rực lửa khoe màu trong những ngày hè chói chang. Để nhớ về những ngày thơ ấu của mình thì có lẽ gốc phượng già trạc tuổi ấy là một hình ảnh không bao giờ phai nhạt.
Ngày xưa, nhà tôi nằm cạnh trường học, cũng vì lẽ đó mà ngoài cây phượng thời thơ ấu thì cũng có thêm nhiều cây phượng khác gần nhà. Cứ mỗi độ chiều tà, tôi cùng lũ bạn trong xóm đi vòng quanh sân trường nhặt những cánh phượng rơi đầy dưới góc. Mấy đứa con gái tụi tuôi thì nhặt kết làm cánh bướm rồi ép vào tập, mơ mộng hồn nhiên về một tương lai tốt đẹp, còn lũ con trai thì nhặt rất nhiều để tung lên không, cảm giác cầm trong tay một nắm phượng rực đỏ rồi tung lên không để thưởng thức thật sự rất thú vị.
Biết bao mùa hè đi qua, những đứa trẻ chúng tôi đã lớn phải rời quê để đến một nơi khác để tiếp tục học tập và… lại có những mùa hè nữa đi qua nhưng cái cảm giác về mùa hè thời thơ ấu đấy dường như đã thiếu đi một điều gì đó rất lạ. Phải chăng là cái hương vị hè, cái cảm giác rong ruổi trong những ngày tháng tư tháng năm để cảm nhận hết cái nắng chói chang, hòa mình trong cái ngọt của những cơn mưa đầu mùa và…những cánh phượng đỏ rực rơi nằm e ấp trên trang giấy học trò đã không còn nữa.
Theo guồng quay của cuộc sống bộn bề, chúng ta bị cuốn vào những khó khăn vất vả nhiều hơn nhưng mỗi khi có thời gian để nghĩ về những ngày thơ ấu thì những điều ấy cứ như được xoa diệu đi. Thì ra là, ai trong chúng ta cũng đã từng có những ngày như thế cả, luôn có một nơi để cảm thấy vui vẻ, an yên mỗi khi nhớ về.
Hà Thu